Anh chị em thân mến trong Chúa Kitô,
Hôm nay, tôi viết những dòng này với trái tim rộng mở, hướng đến từng người trong anh chị em – những người đang bước đi trên hành trình cuộc đời với bao niềm vui, nỗi buồn, hy vọng và cả những vết thương sâu sắc. Tôi đặc biệt muốn nói với những ai đang cảm thấy lạc lõng, những người đã đánh mất niềm tin, những người không còn hy vọng, những người đã ngừng cầu nguyện vì cảm thấy rằng Thiên Chúa dường như quá xa vời, như thể Ngài đã rời bỏ họ trong những khoảnh khắc tăm tối nhất.
Tôi cũng muốn nói với những người đang mệt mỏi, thậm chí tức giận, vì những tai tiếng trong Giáo Hội, vì quyền lực bị lạm dụng, vì sự im lặng của một tổ chức đôi khi trông giống như một cung điện lộng lẫy hơn là một mái nhà ấm áp dành cho những tâm hồn tan vỡ. Tôi hiểu những cảm xúc ấy, bởi chính tôi cũng từng trải qua những giây phút hoài nghi, những khoảnh khắc chất vấn Thiên Chúa và tự hỏi: “Ngài ở đâu giữa những đau khổ này?”
Tôi đã từng đứng trước những bất công của thế giới và cảm thấy giận dữ. Tôi đã chứng kiến những người tốt lành phải ra đi quá sớm, những đứa trẻ thơ ngây phải chịu đau đớn, những người ông người bà khóc than vì không có nổi một viên thuốc để chữa bệnh. Tôi đã cầu nguyện, và có những ngày, điều duy nhất tôi nhận được là sự tĩnh lặng – một sự tĩnh lặng tưởng chừng như lạnh lùng, như thể lời cầu nguyện của tôi chỉ vang vọng trong một căn phòng trống. Nhưng rồi, qua những ngày tháng ấy, tôi đã khám phá ra một chân lý giản dị mà sâu sắc: Thiên Chúa không la hét. Ngài thì thầm. Và tiếng thì thầm của Ngài thường đến từ những nơi bất ngờ nhất – từ những đống đổ nát của cuộc đời, từ những giọt nước mắt, từ lòng tốt của một người bà sẵn sàng chia sẻ miếng cơm cuối cùng dù chính bà cũng đang đói.
Tôi không đến với anh chị em như một người có tất cả câu trả lời, hay như một người sở hữu một đức tin hoàn hảo, không tì vết. Không, tôi đến như một người đồng hành, một người đã bước đi trên con đường gập ghềnh, vấp ngã, và đôi khi lạc lối. Đức tin, như tôi đã học được, không phải là một điểm đến hoàn mỹ. Nó là một hành trình đầy sỏi đá, đầy những vũng nước lầy lội, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc bất ngờ – những cái ôm ấm áp, những nụ cười chân thành, những ánh mắt sẻ chia. Đức tin là một cuộc phiêu lưu, và đôi khi, nó bắt đầu chỉ bằng một bước nhỏ: một khoảnh khắc mà anh chị em dám mở lòng, dám để cho ánh sáng len lỏi vào qua những vết nứt của tâm hồn.
Tôi không yêu cầu anh chị em phải tin vào tất cả mọi điều ngay lập tức. Tôi không yêu cầu anh chị em phải hiểu hết mọi giáo điều hay chấp nhận mọi điều mà Giáo Hội dạy. Tôi chỉ xin anh chị em một điều giản dị: đừng đóng cửa tâm hồn mình lại. Hãy cho Thiên Chúa một cơ hội – Đấng không bao giờ phán xét, không bao giờ quay lưng, Đấng đang chờ đợi anh chị em với vòng tay rộng mở, ngay cả khi anh chị em cảm thấy mình không xứng đáng. Thiên Chúa không cần anh chị em phải hoàn hảo. Ngài chỉ cần anh chị em là chính mình – với tất cả những vết sẹo, những hoài nghi, và những câu hỏi chưa có lời đáp.
Tôi là một linh mục, và nay là một Giáo Hoàng, nhưng trước hết, tôi là một con người. Tôi đã nhìn thấy Thiên Chúa trong những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại vô cùng ý nghĩa. Tôi đã thấy Ngài trong nụ cười của một người phụ nữ mất đi đứa con yêu dấu, nhưng vẫn đứng dậy mỗi ngày để nấu ăn cho những người khác. Tôi đã thấy Ngài trong ánh mắt của một người vô gia cư, người đã cho tôi một lời chúc phúc dù chính họ không có gì ngoài một chiếc chăn rách. Những khoảnh khắc ấy đã thay đổi tôi. Chúng nhắc nhở tôi rằng Thiên Chúa không ở trong những tòa nhà lộng lẫy hay những nghi thức trang trọng, mà ở ngay giữa những con người đang sống, đang yêu thương, và đang đấu tranh mỗi ngày.
Vì vậy, tôi mời gọi anh chị em – những người đang tan vỡ, những người đang nghi ngờ, những người mệt mỏi vì những lời dối trá hay những thất vọng. Hãy đến, dù anh chị em mang theo cơn giận dữ, dù anh chị em mang theo những câu hỏi không lời đáp, dù anh chị em mang theo một chiếc ba lô đầy bụi bẩn từ những hành trình đã qua. Ở đây, không ai đòi hỏi anh chị em phải có “thẻ VIP”. Ở đây, không ai yêu cầu anh chị em phải hoàn hảo hay phải có tất cả câu trả lời. Giáo Hội, chừng nào tôi còn hơi thở, sẽ là một mái nhà – một nơi mà những người không có chốn nương thân có thể tìm thấy sự an ủi, một nơi mà những người mệt mỏi có thể dừng chân nghỉ ngơi.
Thiên Chúa không cần những chiến binh với thanh gươm sắc bén hay những lời tuyên ngôn hào nhoáng. Ngài cần những người anh em, những người chị em – những con người sẵn sàng mở lòng, sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng yêu thương dù chỉ với một chút can đảm nhỏ bé. Và anh chị em – đúng vậy, chính anh chị em – là một trong số đó. Anh chị em là những người mà Thiên Chúa đang gọi, không phải vì anh chị em mạnh mẽ hay hoàn hảo, mà vì anh chị em là con cái của Ngài, được Ngài yêu thương vô điều kiện.
Hôm nay, tôi mời gọi anh chị em bước một bước nhỏ. Có thể đó là một lời cầu nguyện thầm lặng, dù chỉ là một câu “Lạy Chúa, con không chắc Ngài có ở đó không, nhưng con muốn thử.” Có thể đó là một hành động yêu thương nhỏ bé – một nụ cười dành cho người lạ, một cái nắm tay dành cho người đang đau khổ. Có thể đó chỉ là việc ngồi xuống, trong tĩnh lặng, và lắng nghe tiếng thì thầm của Thiên Chúa trong trái tim mình. Dù bước đi ấy là gì, hãy biết rằng anh chị em không bước đi một mình. Tôi, và cả Giáo Hội, đang đồng hành cùng anh chị em – không phải như những người phán xét, mà như những người bạn, những người anh em.
Hãy để Giáo Hội này trở thành một mái nhà, nơi mọi vết thương được chữa lành, nơi mọi câu hỏi được đón nhận, nơi mọi tâm hồn tan vỡ tìm thấy hy vọng. Hãy để chúng ta cùng nhau xây dựng một cộng đoàn của lòng trắc ẩn, của sự tha thứ, của tình yêu thương. Và hãy để chúng ta cùng nhau lắng nghe tiếng thì thầm của Thiên Chúa – tiếng thì thầm đang vang lên, ngay cả trong những khoảnh khắc tăm tối nhất.
Với tất cả lòng yêu mến và lời cầu nguyện của tôi,
— Robert Prevost
(Đức Giáo Hoàng Lêô XIV)
0 comments:
Đăng nhận xét