Khi viết những dòng này, cô đã bị chính cha mẹ của bào thai đâm đơn tố cáo. Cáo trạng sẽ có trong nay mai. Tuy nhiên, trước tòa án lương tâm, bất kỳ ai xem thường sự sống của người khác, phá bỏ bào thai, đều đáng bị lên án bài trừ.
Người ta nói rằng “sự học trước hết phải biết phân biệt việc nghĩa với việc hại.” Đó là sứ mạng của những nhà giáo dục chân chính. Việc nghĩa bao giờ cũng đề cao những giá trị cao quý, giúp con người sống hạnh phúc và bình an. Một trong những giá trị ấy là “hiếu sinh”. Tự bản chất, ai ai cũng yêu quý sự sống của chính mình và của muôn loài muôn vật. “Nhân linh ư vạn vật” chẳng phải nói với ta rằng con người vốn linh thiêng hơn hết mọi loài và là nền tảng cho mọi sự trong vũ trụ sao. Khi biết câu chuyện cô ép buộc giáo viên của mình phá bỏ bào thai để giữ thành tích cho trường, tôi lắng lo cho “thành tích chết người” của nhà trường khiến cô phải hành động như thế.
Cô là hiệu trưởng của chị Lương Thị Hà (SN 1982, giáo viên trường mầm non Ngũ Đoan –Thanh Hóa). Tình đồng nghiệp bỗng dưng bị rạn nứt khi cô gây sức ép lên chị Hà phá thai vì chị sắp sinh con thứ ba. Cô cho rằng chị H sinh em bé làm giảm thành tích của nhà trường. Vì danh dự và chỉ tiêu của trường, cô đang tâm đòi người mẹ giết bỏ bào thai vô tội. Thú thực, khó ai có thể chấp thuận hành động vô nghĩa và bất nhân của cô, vì chẳng ai ủng hộ việc giết đi một con người để đảm bảo thành tích cả! Nếu người ta chấp nhận giết người vì một thành tích nào đấy thì tôi không biết là sự nghiệp giáo dục của nhà trường sẽ dẫn người ta đến đâu.
Chắc cô đồng ý rằng dù là công chức hay đảng viên, từ dân thường tới thượng lưu, bất cứ ai cũng phải tôn trọng sự sống của người khác. Khi nghe đồng nghiệp sắp có em bé, đáng lẽ cô phải phấn khởi chung chia hạnh phúc với gia đình người ta; đằng này cô lại quy về chỉ tiêu và thành tích để kết án tử cho một bào thai vô tội. Cô triệu tập cấp ủy, tổ trường, BCH Công đoàn để họp về vấn đề người khác đang mang thai. Tôi thực sự cười ra nước mắt cho câu chuyện của cô và trường Ngũ Đoan! Trong cương vị là hiệu trưởng, cô lấy quyền để gây sức ép cho người mẹ phải bỏ bào thai. Đó là cách tốt nhất để bảo vệ danh tiếng của trường, thưa cô? Tôi không nghĩ như thế! Một khi người ta biết cô – đại diện cho trường – hành động thiếu tôn trọng sự sống như thế, thử hỏi cha mẹ nào dám tin tưởng gửi con mình vào trường mẫu giáo của cô. Khi ấy, không những thành tích của trường đi xuống mà đạo đức nghề giáo cũng bị cô chà đạp.
Cô biết đấy, người mẹ nào cũng yêu quý đứa con mình mang nặng đẻ đau. Tình mẫu tử mách bảo cho người mẹ biết rằng sự sống của con mình là trên hết. Do đó, tôi đồng ý với cách hành xử của vợ chồng chị Hà, khi họ đã can đảm bảo vệ đứa con mình đang cưu mang. Ước gì cha mẹ nào cũng biết trân quý sự sống của thai nhi, một lòng yêu mến đứa con là thành quả của tình yêu của họ như thế! Cô ơi, dù trong tư thế “trên đe dưới búa” hay vì ích lợi nào đó cũng không thể biện minh cho hành vi ghê gớm đáng bị lên án của cô, bởi lẽ giáo dục chưa bao giờ dạy người ta làm điều hung dữ bất nhân. Vì thế, câu chuyện của cô trên mặt báo tựa một hồi chuông cảnh tỉnh những ai tiếp tay gây áp lực để người khác phá thai. Dù trong hoàn cảnh nào, không ai có quyền tước đoạt sự sống của thai nhi. Nếu vì luật pháp hay thành tích nào đó mà xúc phạm đến tính mạng người khác, thì đó là vi hiến và bất nhân. Bình tĩnh lại, tôi tin rằng cô hiểu được vấn đề và kịp thời chấn chỉnh.
Khi viết những dòng này, cô đã bị chính cha mẹ của bào thai đâm đơn tố cáo. Cáo trạng sẽ có trong nay mai. Tuy nhiên, trước tòa án lương tâm, bất kỳ ai xem thường sự sống của người khác, phá bỏ bào thai, đều đáng bị lên án bài trừ. Quả thực, lương tâm chân chính chưa bao giờ dạy người ta làm điều xấu xa, không bao giờ cho phép người ta tiếp tay cướp đoạt tính mạng của người khác. Trái lại, trong vai trò là người giáo dục, điều mà cô nên truyền thụ cho các học trò của mình là: làm lành lánh dữ.
Sau cùng, sự kiện của cô khiến tôi để tâm đến biết bao người còn đang tiếp tay cho các bà mẹ nỡ lòng phá bỏ bào thai của mình. Khi người mẹ hoang mang vì mang thai ngoài ý muốn, họ cần lắm một chỗ dựa tinh thần, một lời động viên nâng đỡ để tiếp sức cho bào thai của mình được mở mắt chào đời. Tiếc thay, trên thực tế không ít người vì một lợi ích thực dụng nào đó, đã đang tâm xúi dục người thân của mình phá thai. Xin đừng đặt bào thai ngang hàng với lòng ích kỷ hay thành tích của con người! Bởi lẽ sự sống luôn là quà tặng vô giá mà Thượng Đế dành riêng cho mỗi một bào thai, mỗi một con người vốn đòi hỏi ta phải nỗ lực giữ gìn và yêu thương. Chỉ những ai sống bất chấp luân thường đạo lý mới dám giết chết một thai nhi. Ngược lại, tôi và cô cũng như mọi người, chắc không ai muốn trở thành kẻ bất nhân, người bất nghĩa. Tất cả chúng ta đều hiếu sinh và ra sức bảo vệ sự sống của chính mình và người khác.
Cầu chúc cô có sự bình tâm để phân biệt đúng sai, để thấy được đâu là điều khiến ta cần can đảm bảo vệ, bất chấp những luật lệ vô lý hay thói đời bất nhân. Được như thế, tôi tin rằng dựa trên một nền giáo dục “vị nhân sinh” và hết mực ưu tiên cho sự sống của người khác, trường của cô sẽ luôn đứng đầu về thành tích giáo dục và thực sự là nơi sản sinh cho đất nước những nhân tài kiệt xuất. Xin cô đừng hành động ngược lại kẻo ảnh hưởng đến chính nghề giáo của cô và cả nhà trường bị mang tiếng là cưỡng bức giáo viên của mình phải phá thai.
Thân ái chào cô,
Đà Nẵng, 7.05.2015
Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.
(dongten.net 08.05.2015)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét