NGÀY QUỐC TẾ BỆNH NHÂN
Bệnh tật là một trong bốn nỗi khổ
của kiếp người. Nó gắn liền với đời người vốn là hữu hạn. Bệnh tật mang những
mặt tiêu cực đối với chúng ta, hiển nhiên quá rồi, nhưng nó cũng có những ý
nghĩa nhân bản và tôn giáo rất quan trọng.
II - Những gì đã xảy ra với nhạc
sĩ Trịnh Công Sơn trên bình diện nhân bản và nghệ thuật cũng thường xảy ra với
vô số người trên bình diện tôn giáo, tu đức hay “đời sống thiêng liêng”.
Tôi nghĩ tới Thánh Phanxicô
Assisi (1182-1226) và Thánh Inhaxiô Loyola 1491-1556), hai vị thánh lớn đồng
thời là hai vị sáng lập dòng lớn trong Giáo Hội Công giáo. Các ngài cũng giống
nhau ở chỗ cả hai đều đã có lúc theo đuổi binh nghiệp, đã tham chiến và thất
bại; Phanxicô bị bắt làm tù binh còn Inhaxicô thì bị thương nặng; chính qua
những thử thách đó, các ngài được ơn Chúa tác động và dẫn tới chỗ chuyển hướng
cuộc đời. Xin nhắc qua trường hợp thánh Phanxicô.
Thánh Phanxicô khi còn trẻ là một
thanh niên tuấn tú, con nhà giàu, thích ca hát vui chơi tiệc tùng với bạn bè. Từ sớm, ngài đã nuôi mộng công
danh trong cuộc đời binh nghiệp. Tháng 11 năm 1202, chiến tranh nổ ra giữa hai thành phố Assisi và Pêrusia, ngài
tham gia và bị bắt làm tù binh. Được trả tự do, Phanxicô trở về quê, nhưng cơn
bệnh đã mắc phải trong tù chẳng những không thuyên giảm mà còn trở nên nặng hơn
và kéo dài một thời gian dài (1204). Qua những thử thách nặng nề đó, Phanxicô
đã có dịp suy nghĩ và quay về với mình: đâu rồi mộng công danh? tất cả những
chuyện này có nghĩa lý gì không? rồi đời mình sẽ ra sao đây? …Những câu hỏi
nghiêm túc nhưng thật ra cũng chưa thay đổi ngay được cuộc đời chàng thanh niên
trẻ trung đầy sinh lục và ham sống này sau khi anh khỏi bệnh. Còn phải có ơn Chúa
thanh luyện, thúc đẩy và thêm sức…Nhưng dù sao chính chúng đã đặt Phanxicô vào
một tâm trạng, tâm thế có thể hiều và đón nhận thánh ý Chúa khi Người bày tỏ ra
ít lâu sau tại Spoleto trong một giấc mơ của chàng chiến binh trẻ đang trên
đường gia nhập đoàn quân Thập Tự của Tòa Thánh: “Này Phanxicô, con nghĩ xem:
phục vụ ông chủ hay phục vụ người đầy tớ, đàng nào đúng hơn? … Thế sao con lại
muốn phục vụ tên đầy tớ?” Mùa hè 1205, Phanxicô, “Ông Hoàng của giới trẻ” –như
bạn bè đã quen tôn vinh ngài- tham dự cùng bạn bè một cuộc vui cuối cùng trước
khi khởi sự cuộc đời hoán cải để rồi trở thành một trong những người canh tân
Giáo Hội vĩ đại nhất.
Liệu chúng ta có thánh Phanxicô
không nếu như các dự tính tuổi trẻ của cậu con trai ông nhà giàu Pietro
Bernadone này không bị những thử thách của tù đày và bệnh tật chận lại và giúp
cho biết đi sâu vào nội tâm và sẵn sàng đón nhận ơn thánh của Chúa?
III - Sách Giáo lý của Hội Thánh
Công giáo dạy:
“Bệnh tật và đau khổ là những thử
thách nặng nề nhất trong cuộc sống con người. Khi lâm bệnh, con người cảm
nghiệm sự bất lực, giới hạn và sự hữu hạn của mình. Bệnh tật khiến con người ý
thức về cái chết nhiều hơn.
Bệnh tật có thể làm cho con người
xao xuyến, yếm thế, đôi khi đưa tới tuyệt vọng và nổi loạn chống lại Thiên
Chúa, nhưng cũng có thể làm cho con người chín chắn hơn, giúp họ nhận ra những
điều phụ thuộc trong cuộc sống để biết quay về với những điều chính yếu.Thường
bệnh tật hối thúc con người tìm kiếm Thiên Chúa và quay về với Người”.
Những nhận định trên là của sách
Giáo lý Hội Thánh Công giáo, trong mục nói về Bí tích Xức Dầu bệnh nhân. Tôi
tìm đến đoạn giáo lý này sau khi đọc cuốn Hồi ký của anh bạn linh mục Đamianô
Đoàn Văn Lữ, người vừa mới mừng 50 năm Khấn dòng cùng với tôi và hai bạn khác
tại tu viện Phanxicô Thủ Đức hồi tháng 6, 2011, bởi vì qua cuốn Hồi ký, tôi bất
ngờ khám phá ra nơi anh một đời sống nội tâm phong phú và có chiều sâu – một
khía cạnh có thể nói là hoàn toàn mới mẻ, mà chính anh nhìn nhận là nhờ ơn Chúa
tác động qua bệnh tật mới có. Phần lớn nội dung của tập sách không phải là “hồi
ký” đúng nghĩa nhưng là những cảm nghiệm và suy tư xung quanh bệnh tật và cái
chết.
Anh viết như sau, không lâu trước
khi mừng Kim Khánh: “Năm nay đúng 50 năm con khấn dòng 1961-2011. Nhưng đời tu
con chia làm hai giai đoạn rõ rệt: 1961-2007 và 2007 về sau; giai đoạn tạm gọi
là dấn thân và giai đoạn hồi tỉnh nằm trên giường bệnh. Nói cách khác, giai
đoạn sống và giai đoạn chiến đấu. Và theo con, lạy Chúa, giai đoạn thứ hai mới
là giai đoạn có ý nghĩa hơn, có giá trị hơn nếu có thể nói như vậy. Bệnh tật đã
đem lại cho con một cái nhìn đúng hơn về cuộc đời và nhất là về ý nghĩa đời tu”
(tr 226-227).
Anh Đamianô bị tai biến mạch máu
não trưa ngày 2 tháng giêng 2007 khi đang ăn cơm trưa với cộng đoàn Thanh Hải
của anh (Nha Trang).
Một thử thách ghê gớm!
“Chúa biết không, bệnh tai biến
làm cho con người mất hầu hết khả năng thể xác và tinh thần. Ai cười con cười
theo, ai khóc con khóc theo” (tr 67). Anh thú nhận: “Khi lâm bệnh tai biến mạch
máu não, cũng như những người bệnh khác, con gặp khủng hoảng. Hoang mang, không
ngủ được; không có một ngày được khỏe. Sống với nhiều mặc cảm và lo lắng. Tuy
nhiên sau một thời gian, Chúa cho con lấy lại bình tĩnh từng ngày một…” (tr
149) Và rồi: “Sau hơn một năm vật lộn với bệnh tật và nhiều lần nản lòng, con
đã xin Chúa, nếu đẹp lòng Chúa thì xin cho con được chết. Nhưng hình như con
chưa đền tội đủ và nhất là chưa ý thức đủ tình thương của Chúa đối với con, nên
Chúa chưa để con chết. Nghĩ như vậy, con bắt đầu tập đi bộ và tập thể dục,
quyết chiến đấu với bệnh tật; vừa tập vừa cầu nguyện … Lúc đầu ngồi xe lăn mà
sơ Đ. đã kiếm cho mượn; đẩy đi đẩy lại trong hiên, rồi từ từ đẩy ra đường, sau
đó lại bỏ xe lăn, chống gậy đi ra đến bờ biển [cách tu viện khoảng 4, 5 phút đi
bộ đối với người thường], ngồi một lúc rồi con lại chống gậy về, bước đi còn
choạng vạng và cứ sợ đụng xe … Từ từ con đi khá hơn và tập thêm thể dục ở nhà.
Nhờ thế mà con thấy mình lấy lại sự sáng suốt, con mở vi tính, thấy khó đọc,
nhưng mỗi ngày một tý, con tập từ từ, thấy ngày càng tiến bộ. Tạ ơn Chúa!” (tr
68).
Hồi tâm “trở lại” nhờ bệnh tật.
“Qua cơn bệnh này Chúa đã giúp
con trở lại với Chúa; trở lại trong đời sống đạo đức, kết hiệp với Chúa có chất
lựợng hơn, giờ kinh, thánh lễ có chất lượng hơn, tránh được các cơn cám dỗ dễ
dàng hơn, tránh được dịp tội nhiều hơn. Đau khổ của bệnh tật giúp con gần Chúa
hơn. Bệnh tật cũng là dịp để con ăn năn thống hối tội lỗi mình; nhìn lại đời
mình rõ hơn; nhất là nhận ra tình yêu Chúa cách thấm thía hơn (…) Nhờ dịp bệnh
tật này mà con sống tin tưởng hơn vì con nhận ra tình thương Chúa hướng dẫn đời
con từng bước một cho đến giờ phút này” (tr. 151).
“Chúa hướng dẫn đời con”, tôi
hiểu rồi, đó là một cảm nhận quan trọng của anh Đamianô khi nhìn lại đời mình
trong cơn bệnh tật, nên anh mới đặt cho tập Hồi ký cái đầu đề: CHÚA DẪN CON ĐI.
Còn nhiều điều khác mà anh bạn
tôi nói về lợi ích của bệnh tật đối với anh, tôi không thể ghi lại, nhưng có
điều sau đây thì tôi không muốn bỏ qua: “Những ngày con bệnh nặng, con cảm
nghiệm được rằng, cái vỏ bề ngoài đã vỡ tung ra, con trở nên trần trụi trước
mặt Chúa và trước mặt con; trần trụi về những yếu đuối và tội lỗi của con. Đó
là sự thật mà qua bao cuộc tĩnh tâm con không tìm ra. Hôm nay con xuất hiện
trong sự thật của mình với lòng thống hối; và đồng thời con cũng cảm nhận một cách
thấm thía lòng thương xót bao dung của Chúa. Chúa đã chờ đợi con ở giây phút
này. Con cảm tạ Chúa muôn ngàn” (tr.99-100).
Sống hữu ích.
“Con tàn nhưng không phế, bệnh
tật nhưng con vẫn cảm thấy được khía cạnh tích cực của bệnh tật, bệnh nhưng vẫn
có ích, ích cho mình và cho nhiều người khác. Tạ ơn Chúa muôn vàn!” (tr. 150).
Ích cho mình, thì chúng ta vừa thấy qua một đôi nét, nhưng ích cho kẻ khác ở
chỗ nào? Câu trả lời tìm thấy rõ nhất trong cuốn Hồi ký, đó là: cái máy vi
tính. “Trong thời gian chờ lễ vượt qua [cái chết], sau khi sức khỏe được phục
hồi phần nào, Chúa lại soi sáng cho con làm việc tông đồ trên máy tính: mỗi
ngày con cố gắng dọn một bài suy gẫm theo các bài đọc của thánh lễ hôm sau, và
gởi cho các emails quen thân. Khi được các người nhận bài suy gẫm tỏ ra ủng hộ
và khuyến khích con tiếp tục, thì con lại đề nghị với họ phát tán bài suy gẫm
đó ra cho các emails quen thân của họ” (tr. 69). Tôi thường nghỉ hè tại cộng
đoàn Thanh Hải của anh, và tôi nhận thấy anh rất siêng làm việc trên máy vi
tính. “Cám ơn Chúa đã soi sáng cho con làm công việc nhỏ bé này trước là để
giúp đời sống thiêng liêng của con, sau là để giúp ích cho người ta, được chừng
nào hay chừng ấy. Sống tuổi già bệnh tật, nhưng Chúa vẫn hướng dẫn con làm việc
cho Chúa. Con cám ơn Chúa” ( tr. 69).
Tập Hồi ký kết thúc vào ngày lễ
Phục sinh 2011 với bài suy gẫm về “sa mạc”: … “Muốn vào đất hứa phải qua sa
mạc, và Israel
đã đi một chặng đường dài suốt 40 năm, con mới đi được một chặng nhỏ bốn năm
rưỡi! Chúa đưa Israel
vào sa mạc để thanh tẩy họ trước khi được vào đất hứa. Chúa cũng đưa con vào sa
mạc để thanh tẩy tội lỗi con trước khi đưa con vào đất hứa của con. Con tạ ơn
Chúa. Xin Chúa ban ơn kiên nhẫn để con tiếp tục thanh tẩy mình”. Sau câu này,
anh Đamianô viết thêm hai chữ: “Còn tiếp”. Anh nghĩ mình sẽ viết tiếp Hồi ký vì
có thể Chúa thấy anh chưa được thanh luyện đủ để vào “đất hứa” của mình. Nhưng
anh lầm. Chắc hẳn Chúa đã thấy anh sẵn sàng cho cuộc “vượt qua” sa mạc trần
gian rồi !
Ngày 7 tháng 8, 2011, vào lúc
9g00 sáng, Chúa đã gọi anh lên đường thanh thản bình an.
(Trích sách NHƯ HỒN TRONG XÁC,
nxb Phương Đông, TP.HCM tháng 12,2011)
Lm Nguyễn Hồng Giáo, dòng
Phanxicô
nguoitinhuu.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét