1. “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ” (Lc 23, 34).
Câu nói đầu tiên của
Chúa Giêsu trên thập giá là lời tha thứ, lời của một trái tim chan chứa yêu
thương. Chúa chịu chết để mong xóa đi mọi tội lỗi của ta, để ta được nên tinh
tuyền và thánh thiện nhờ tình thương của Ngài (Ep 1, 4). Dù tội lỗi của chúng
ta có lớn lao đến mức độ nào chăng nữa thì cũng nằm trong tình yêu thương tha
thứ của Ngài.
Trái tim biết tha thứ
là trái tim của THIÊN CHÚA : một trái tim chấp nhận rỉ máu vì yêu thương để làm
nên một cuộc sống mới.
Chúa tha thứ cho
chúng ta cũng là mong chúng ta hãy biết tha thứ cho nhau (Lc 6, 37; Mt 6,
14-15). Không có gì là không thể tha thứ được với một tâm hồn muốn sống trong hạnh
phúc yêu thương, như Chúa đã yêu thương ta.
2. “Hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng” (Lc 23, 43).
Chúa chết đi là để
trao ban Thiên đàng cho người tội lỗi biết thật lòng ăn năn sám hối. Chúa mong
muốn cứu rỗi ta còn hơn chính ta mong muốn. Hãy nói lên tiếng nói đón nhận Ngài
từ chính con tim mình, để Ngài có thể trao ban cho ta tất cả.
Dù đang phải khốn khổ,
nhưng người trộm lành vẫn biết hướng đến nỗi khốn khổ của người bên cạnh. Tấm
lòng nhân ái đó đã giúp ông nhận ra Chúa Giêsu, Đấng biến nỗi đau thương của
ông thành vinh phúc ngàn đời.
Một cách nào đó Chúa
cũng đang chịu đau thương cùng với chúng ta, bên cạnh chúng ta. Đừng quay quắt
với những nỗi đau của mình, nhưng hãy bước ra khỏi chính mình để nhìn xuống với
tâm tình cảm thông với anh em, và nhìn lên với tấm lòng cậy trông vào Chúa.
Điều quan trọng không phải là những lỗi lầm, nhưng sự nhận
thức và thái độ phía sau những lỗi lầm mới là đáng kể. Mọi sự đều tùy thuộc vào
tấm lòng. Giữa những đau thương ta cần có được tấm lòng chân thật và khiêm tốn
như người trộm lành.
3. “Thưa Bà, đây là con của
Bà”.(Ga 19, 26).
Qua Thánh Gioan, Chúa
trối phú ta làm con Đức Maria, một người nữ tuyệt vời có một không hai trong
nhân loại. Mẹ là kho tàng thiêng liêng vô giá mà THIÊN CHÚA đã làm nên cho con
người, là tình yêu thẳm sâu và cao quí nhất của Chúa Giêsu mà Ngài trao lại cho
ta. Hãy đón nhận ân ban bao la này với lòng cảm mến chan chứa suốt cuộc đời ta.
Qua Chúa Giêsu tử nạn,
Mẹ sinh ra ta bằng máu lệ trong đau đớn nhục nhằn, trong trái tim bị đâm thâu
tan vỡ, để cho ta một đời sống mới trong vòng tay yêu thương của Mẹ. Hãy phó
thác tất cả cuộc sống cho Mẹ với lòng tin tưởng và tha thiết mến yêu.
Từ nay, trên con đường
bước đi theo Chúa với những vui buồn có Mẹ có con, sướng khổ Mẹ con chia sớt.
Có Mẹ là có tất cả những gì con mơ ước. Với Mẹ mọi sự đều có thể. Nơi Mẹ mọi
cái nơi con sẽ được tinh luyện trong sáng. Vì Mẹ con vui bước dấn thân sống cho
mọi người. Trong Mẹ con tiến vào cõi hạnh phúc ngàn thu cùng với Chúa Giêsu.
4. “Lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mt 27, 46).
“Eli! Eli! Lamma
sabacthani?”. Tiếng kêu than này trong ngôn ngữ Do Thái phô diễn một mầu nhiệm
kinh khủng về sự kiện : Thiên Chúa từ bỏ Thiên Chúa. Thiên Chúa dường như đã
không còn là THIÊN CHÚA nữa khi Ngài bị tước đoạt trần trụi vì tội lỗi chúng
ta. Kinh nghiệm bỏ rơi cho thấy Chúa Giêsu đang ở mức độ tột cùng của mọi nỗi
cô đơn : bị loài người từ bỏ không nói chi, nhưng dường như bị THIÊN CHÚA từ bỏ.
Thiên Chúa vẫn có đó như mặt trời vẫn soi sáng ở không trung, nhưng áng mây đen
dầy đặc của tội lỗi nhân loại đã che kín sự hiện diện của Ngài. Dù còn những
người thân yêu đứng bên cạnh, nhưng sự hiện diện của họ chẳng thể bù lấp phần
nào sự cảm nhận trống vắng THIÊN CHÚA trong tâm hồn. Điều đó cho hiểu rằng, khi
con người đánh mất THIÊN CHÚA là niềm ủi an duy nhất của đời mình thì tình trạng
sẽ ra kinh khủng như thế nào.
Trong nỗi đớn đau và
cô đơn khủng khiếp Chúa Giêsu đã đền tội cho 3 hạng người : hạng người từ chối THIÊN
CHÚA; hạng người nghi ngờ sự hiện diện của THIÊN CHÚA; hạng người lãnh đạm với THIÊN
CHÚA. Cả 3 hạng người này đều hiển hiện một cách nào đó trong lối sống của mỗi
người, và hậu quả bi thảm của nó mang tính cách nền tảng nhân sinh :
- Khi từ chối THIÊN
CHÚA, đời sống của con người trở thành hư vô, và mọi sự trong đó chỉ còn phi lý
và vô nghĩa, “cuộc đời đáng nôn mửa” (Jean Paul Sartre).
- Khi nghi ngờ sự hiện diện của THIÊN CHÚA,
con người trở nên nghi ngờ chính mình; không thể thiết lập tương quan với THIÊN
CHÚA thì tương quan với tha nhân chỉ còn là vá víu; ý nghĩa và giá trị cuộc sống
bị lung lay; bản thân con người dễ trở thành miếng mồi ngon cho sự dữ hoành
hành.
- Khi đã lãnh đạm với
THIÊN CHÚA thì cuộc sống và mọi cái trong đó đều trở nên trơ trọi. Trong sự
lãnh đạm đó, tình yêu không thể phát sinh, nên hạnh phúc cũng không thể thành
hình. Trong tâm trạng đó mọi cái đều trở nên vô hồn, hoang vu và trống rỗng, và
cuối cùng, con người là sự bế tắc cho chính mình. Chính vì thế mà tiếng kêu
than của Chúa Giêsu đã vang lên từ trong cô đơn sâu thẳm của lòng người, cho
con người và vì con người.
5. “Tôi khát” (Ga 19, 28)
Trong đau đớn và tủi nhục, trong sầu
thương và cô đơn tận cùng, Chúa Giêsu khao khát tình yêu. Chúa muốn nhận chịu tất
cả vì tình yêu. Dù biết rằng yêu là chấp nhận tang thương, đổ máu, Chúa cũng vẫn
tha thiết yêu cho tới cùng, vì con người là chóp đỉnh công trình tình yêu của
Ngài : “Vì Ngài mà muôn vật được tạo thành”.
Mỗi người chúng ta nằm
trong cơn khát của Chúa Giêsu. Tình yêu Ngài đã trút cạn cho ta, nên Ngài khao
khát chính ta. Ngài đang chờ trái tim ta mở rộng cho nỗi khao khát của tình yêu
Ngài. Lạ lùng thay ! một Thiên Chúa lại khát khao con người. Đó là điều không
thể tưởng, nhưng có thật, cũng giống như mầu nhiệm Chúa làm người.
Thiên Chúa là Tình
Yêu, mà Tình Yêu là cơn khát khôn nguôi, là dòng chảy khôn xiết, là sức mạnh
khôn lường, là sự da diết khôn tả. Thiên Chúa qua Đức Giêsu Kitô là như thế
trong cuộc đời mỗi người chúng ta. Có điều trớ trêu thay, nhiều khi chúng ta
không dám tin là như vậy, nhưng thực sự mầu nhiệm tình yêu Thiên Chúa là như thế.
Hãy tin ! hãy cảm thụ cơn khát của Chúa Giêsu trên thập giá từ chính trái tim
mình, để ta không còn sống bâng quơ và hững hờ trước ngọn lửa tình yêu đang bốc
cao như thiêu đốt chính Ngài trong cơn khát vô cùng.
6. “Mọi sự đã hoàn tất” (Ga 19, 30)
Chúa Giêsu đã hoàn tất mọi sự theo ý muốn
của Chúa Cha trong kế hoạch cứu chuộc nhân loại. Ngài đã làm tất cả những gì cần
phải làm của một trái tim yêu thương đến tận cùng. Ngài đã hoàn tất để chúng ta
bước vào sự khởi đầu của một đời sống mới. Tuy nhiên một cách thiêng liêng vô
hình, mỗi linh hồn xa lạc vẫn còn là một đồi Canvê hành hình, mỗi tội phạm vẫn
là một Thập Giá mới treo thân Chúa não nề.
Con người và thập giá là hai hình ảnh không thể tách rời
trong cuộc sống nhân loại. Ngày nào con người còn là thập giá còn. Con người
không thể coi thập giá như sự đối chọi nghiệt ngã của đời sống mình, nhưng phải
coi như một sự tương tác để tồn tại và hình thành chính mình trong một sự sống
mới mà Chúa Giêsu đã làm nên. Con người và thập giá, tuy không tương đồng tương
ứng, nhưng tương khắc tương sinh theo cách thức của THIÊN CHÚA.
Chúa Giêsu đã rời khỏi
thập giá để cho ta bước lên, không phải thập giá của hận thù nhưng là thập giá
của tình yêu, không phải thập giá của người tử tội bị ruồng bỏ trong cô đơn
nhưng là thập giá của người công chính được ôm ấp vào lòng của THIÊN CHÚA. Đó
là thập giá của niềm vui và ân phúc, thập giá của chiến thắng và vinh quang, vì
được hiến thân cho người mình yêu. Theo ý nghĩa đó trong cuộc đời ta, nếu không
có ngày thứ sáu thụ nạn, sẽ chẳng bao giờ có Chúa nhật phục sinh; không có tủi
nhục thì không có vinh quang; không có chiến đấu thì không có chiến thắng;
không có khao khát thì không có no thỏa; không dám chết thì không thể sống lại.
Chúa sẽ thực hiện và bảo toàn mọi diễn biến đó trong cuộc đời ta, chẳng có gì
phải lo sợ. Có ai lại lo sợ khi mình đang được yêu.
7. “Lạy Cha, con phó thác hồn con trong tay
Cha” (Lc, 23, 46)
Chúa Giêsu đã qui hướng
mọi sự về Cha, đã trao phó tất cả cho cha, và cuối cùng dâng trong tay Cha
chính sự sống của mình. Rồi “Người gục đầu xuống và trao Thần Khí” (Ga 19, 30).
Tâm tình hiếu thảo của
Chúa Giêsu đã đạt đến mức độ tối hảo trong việc làm vinh danh Cha. Tình thâm
nghĩa thiết thật cao dày khôn sánh, đẹp quá tình nghĩa Cha Con thật thắm thiết
đậm đà. Cha được rạng rỡ nơi Con, Con được tôn vinh nơi Cha, và Thánh Thần là
Tình Yêu kết nối trong sự hiệp thông duy nhất. Nhiệm cục cứu độ là công trình
tình yêu của THIÊN CHÚA Ba Ngôi muốn kết hiệp mọi người nên một trong sự sống
Thần Linh Thiên Chúa bây giờ và mãi mãi.
Nhờ Chúa Giêsu, con
xin phó thác cuộc đời con vào lòng thương xót của Thiên Chúa, với tất cả lòng
tin yêu, thờ lạy và cảm tạ đến muôn đời. Amen.
LM Thái Nguyên
0 nhận xét:
Đăng nhận xét