Câu trả
lời thành thật nhất là chúng ta không biết. Trong tám chín thế kỷ đầu không có
nghi lễ phong thánh chính thức nào. Một vị nào đó được công nhận là thánh ấy là
do sự tuyên dương của quần chúng tín hữu. Những người được xem là thánh, ấy là
vì họ tử vì đạo hay đã sống một cuộc sống thánh thiện. Thường thì mộ phần của họ
trở thành nơi hành hương và cầu nguyện. Chúng ta không biết có bao nhiêu người
sống hay chết một cách thánh thiện mà không được công nhận là thánh. Đấy là lý
do mà chúng ta mừng lễ (Tất cả) Các Thánh Nam Nữ (All Saints – Toussaint). Đôi
khi một vị được công nhận là thánh ở một lãnh thổ nào đó. Đôi khi danh thơm về
thánh thiện của một vị vượt khỏi biên giới của một quốc gia.
Chỉ đến
năm 993 thì mới có nghi lễ phong thánh chính thức lần đầu. Đức Giáo Hoàng Gioan
XV phong thánh cho Giám Mục Ulrich thành Augsburg.
Bộ sách
Hạnh Các Thánh (Lives of Saints) của Butler, xuất bản lần đầu giữa năm 1756 và
1759, liệt kê 1.486 vị. Bộ sách nhuận chính năm 1956 có 2.565 vị. Bộ sách này
đang được nhuận chính lại. Vì toàn bộ các tập chưa được phát hành, nên không biết
sẽ có bao nhiêu thánh được nêu danh. Trên trang web Catholic.org đã thống kê hiện có 7560 thánh. Dù sao đi nữa, chúng ta nghĩ rằng không ai có thể bảo rằng mình
lập được một danh sách đầy đủ các thánh, mà theo nhiều người, con số lên trên
10.000
Một bộ
sách khác cũng đang đưọc nhuận chính ấy là bộ ‘Danh mục các thánh’
(Martyrology) của Thánh Bộ Phụng Tự. Bộ ‘Danh mục các thánh’ là bản danh sách
chính thức các ngày lễ kính các thánh.
Vì sao
có ít giáo dân được phong thánh?
Tiến
trình chính thức để phong thánh cần có một nhóm người quan tâm đến một người mà
họ muốn được phong chân phước rồi phong thánh. Dù có một số giáo phận đề nghị giáo dân, thì thường là các cộng đoàn tu sĩ yễm
trợ cho tiến trình phong thánh, gồm giai đoạn điều tra, công nhận khả kính,
công nhận một phép lạ, rồi được chính thức phong chân phước, được công nhận một
phép lạ thứ hai, sau đó là việc phong thánh.
Cho đến
nay, đa số các giáo dân được phong chân phước hay phong thánh thì hoặc đã tử đạo
(ví dụ: Thomas More hay Edith Stein) hoặc đã sáng lập dòng (Elizabeth Ann Seton
hay Margarer Cortona).
Ngày
21-10-2001, Đức Gioan Phaolô phong chân phước cho Luigi Beltrame Quattrochi và
Maria Corsini, là bậc cha mẹ có 4 người con, trong số đó có ba người đi tu. Gần
đây, ngày 15-05-2004, Gianna Baretta Molla, một bà mẹ được phong thánh vì sẵn
sàng chết chứ không chịu phá thai. Một hướng mở ra cho giáo dân, nhưng cũng chỉ
mới là hé mở.
Việc
phong thánh cho một người là vì Giáo Hội, nghĩa là vì cộng đồng dân Chúa đang
còn sống, chứ không thêm gì cho những vị được phong thánh, vì các ngài đang vui
hưởng hạnh phúc cạnh Thiên Chúa, và không một vinh dự trần thế nào thêm được gì
cho niềm hạnh phúc đó.
- Nên
thánh là làm điều mình phải làm, là làm hoàn hảo những gì mình phải làm, là làm
điều mình phải làm lúc cần phải làm. (Khuyết danh)
- Tôi
thích một vị thánh có khuyết điểm hơn là một kẻ tội lỗi không khuyết điểm . (Charles Péguy)
- Nên
thánh không phải là một điều xa xỉ, mà làm một bổn phận (Thánh
Maximilien Kolbe)
Maranatha
0 nhận xét:
Đăng nhận xét