CHẾT KHÔNG ĐỢI TUỔI
Đời người ! Nghĩ cũng lạ
! Có ngày bước vào trần đời ắt có ngày phải ra đi hay gọi là ngày chết. Ngày
sinh ra, ngày bước vào đời có đó nhưng ngày chấm hết cuộc đời này không ai biết
trước được. Chuyện sống chuyện chết là chuyện của Đấng tạo hóa, thụ tạo chỉ việc
vui vẻ sống ngày nào hưởng ngày đó tùy vào đấng nhào nắn ra mình thôi.
Đứa trẻ con của hai vợ
chồng thân quen được sinh ra, sống và lớn lên được 5 tuổi. Bỗng một ngày kia
cháu sốt, nhập viện được vài tuần và cháu ra đi mãi mãi. Gia đình ngậm ngùi
chào từ biệt em …
Người cha kể lại cho
tôi hoàn cảnh bi đát của gia đình anh gặp phải đó là chuyện cô con gái 15 tuổi
của gia đình. Bé đang đi học bình thường, bỗng dưng đến ngày kia bé sốt và đưa
bé nhập viện. 2 tuần lễ chống chọi với cơn sốt và bé ra đi mãi mãi. Gia đình
anh sốc đến cực độ nhưng rồi đúng 1 năm sau đó, Chúa lại ban cho anh chị một
cháu nữa tạm gọi là thay vào nỗi đau cũng như trống vắng của gia đình.
Bé cháu ở nhà năm nay mới
vừa bước vào cái tuổi thần tiên. Vì hoàn cảnh cha mẹ là nhà giáo, cháu cắm đầu
cắm cổ học để cho mọi người khỏi cười chê. Ham học như thế, có những hôm chẳng
nhớ là mình đã ăn chưa và mình đã đến giờ ngủ chưa … Và rồi những cơn đau đầu ập
đến. Bé kể lại là cứ nghĩ là vì học nhiều nên đau đầu chứ cũng chẳng là gì đáng
ngại để không cần phải đi kiểm tra sức khỏe. Cứ lướt qua, lướt qua và rồi một
ngày kia đi bác sĩ kiểm tra thì kết quả thật đau lòng : bé bị ung thư não.
Với kết quả như vậy,
bác sĩ bảo bây giờ không mổ cũng không được và mổ cũng không có khả năng lắm bởi
lẽ chứng bệnh này hết sức đặc biệt. Cách đây vài tuần, bé đã mê man 3 ngày
không biết gì nữa. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, cháu bảo mạng sống của cháu giờ
chỉ tính tháng tính ngày thôi chứ không còn tính năm nữa …
Buồn và đau khi nghe
tin dữ ấy nhưng đành chịu bởi lẽ ngoài tầm tay với của cả gia đình, của đội ngũ
bác sĩ giỏi trong một đất nước tiến bộ … Thế là cứ chờ và cứ đợi đến ngày cuối
đời của cháu trong đau buồn của phận người.
Mới đây thôi, một vị
bác sĩ chuyên môn khá giỏi của một bệnh viện cũng lớn cũng đã qua đi vì chứng
ung thư não. Khi phát hiện ra bệnh tình của mình, vị bác sĩ này nghiên cứu tỉ mỉ
và thu thập tất cả các thông tin về bệnh của mình và gửi sang Pháp để nhờ các
bác sĩ quen biết hỗ trợ nhưng vẫn không tìm ra giải pháp nào cho căn bệnh mà vị
bác sĩ khá trẻ này đang mang. Sau một thời gian vắn, vị bác sĩ 41 tuổi đời này
đã ra đi để lại niềm thương nỗi nhớ của gia đình, của bạn bè, của đồng nghiệp
và cả những bệnh nhân mà bác sĩ đã tận tình chăm sóc khi còn sinh thời. Đặc biệt,
cả bệnh viện gần như mọi người cảm thấy tiếc nuối cho một vị bác sĩ vừa giỏi vừa
có tấm lòng đặc biệt với những bệnh nhân nghèo …
Có lẽ đây cũng là vài
ba trường hợp mà tôi có dịp tiếp xúc, có dịp gặp gỡ, có dịp quen biết mà nay đã
qua đi hay đang đón chờ cái chết đến mỗi ngày trong họ.
Thật ra chẳng có gì là
lạ cả bởi lẽ sinh tử là chuyện của Đấng tạo hóa. Điều này chẳng có gì lạ và
cũng chẳng có gì mới nơi thân phận con người.
Tính tuổi thọ trong ngoài bảy chục,
Mạnh giỏi chăng là được tám mươi,
Mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ,
Cuộc đời thấm thoát chúng con đã khuất rồi.
(Tv 89, 10)
Ở Thánh Vịnh 144, câu 4
nhắc ta :
Ấy con người khác chi hơi thở,
vùn vụt tuổi đời tựa bóng câu.
Không chỉ vài đoạn
Thánh Vịnh như thế này nhắc ta về sự sống, về cái chết của con người nhưng phản
phất và trải dài trong Thánh Kinh và ngay trong những biến cố đời thường ta vẫn
thấy hạn chế của con người trước sự sống. Cái chết đến vào lúc con người không
ngờ và vào giờ con người cũng chẳng biết.
Nhìn những biến cố như
thế để không phải là ta bi quan chán nản buông xuôi cuộc đời của ta nhưng nhìn
đó để thấy cái phận người hạn hẹp và mong manh của ta. “Hôm nay người người vui
cười rồi mai đây lệ rơi, đời là giấc điệp qua mau nuối tiếc chi bóng sầu …” Tâm
tình bài hát tiễn đưa nhắc nhớ phận của con người là như vậy.
Khi nhìn về phận người,
về sự sống, về sự chết như vậy để ta nhìn lại cái phận người nhỏ bé và mong
manh để rồi kịp nhận ra rằng cuộc đời ta hết sức vắn vỏi và hãy sống đẹp với những
ngày tháng mà mình đang có. Và, trong cái đẹp nhất của đời người vẫn là tình
yêu thương, vẫn là lòng mến mà Thiên Chúa đã trao ban và mời gọi. Hãy yêu nhau
đi khi còn có cơ hội để lỡ may cơ hội vụt mất mà ta không kịp yêu thương cũng
là điều dáng tiếc.
Ta đâu biết được ta sẽ
sống được bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng, báo nhiêu ngày trên đời để rồi ta phải
bận lòng và tính toán thiệt hơn. Biết đâu được ngày hôm nay là ngày cuối cùng của
ta sống trên cõi tạm này thì sao ?
Ngay từ thời tiên khởi, Giáo Hội đã khuyến
khích chúng ta cầu nguyện cho người chết như một nghĩa cử bác ái. Thánh
Augustine viết, “Nếu chúng ta không lưu tâm gì đến người chết, thì chúng ta sẽ
không có thói quen cầu nguyện cho họ.”
Tuy nhiên, các nghi thức cầu cho người
chết có tính cách dị đoan thời tiền-Kitô Giáo đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến nỗi mãi
cho đến đầu thời Trung Cổ, nhờ các Dòng ẩn tu có thói quen cầu nguyện cho các
tu sĩ đã qua đời hàng năm thì một nghi thức phụng vụ cầu cho người chết mới được
thiết lập.
Vào giữa thế kỷ 11, Thánh Odilo, Tu Viện
Trưởng Dòng Cluny, ra lệnh rằng mọi tu viện Dòng Cluny phải cầu nguyện đặc biệt
và hát kinh Nhật Tụng cầu cho người chết vào ngày 2 tháng Mười Một, ngay sau lễ
Các Thánh. Truyền thống này được lan rộng và sau cùng được Giáo Hội chấp nhận
đưa vào niên lịch Công Giáo La Mã.
Ý nghĩa thần học làm nền tảng cho ngày lễ
này là sự thừa nhận bản tính yếu đuối của con người. Vì ít có ai đạt được một đời
sống trọn hảo, mà hầu hết đã chết đi với vết tích tội lỗi, do đó cần có thời
gian thanh tẩy trước khi linh hồn ấy được đối diện với Thiên Chúa. Công Ðồng
Triđentinô xác nhận có luyện tội và nhấn mạnh rằng lời cầu nguyện của người sống
có thể rút bớt thời gian thanh luyện của linh hồn người chết.
Sự dị đoan vẫn còn dính dấp đến ngày lễ
này. Thời trung cổ người ta tin rằng các linh hồn trong luyện tội có thể xuất
hiện vào ngày lễ này dưới hình thức các phù thủy, các con cóc hay ma trơi. Và họ
đem thức ăn ra ngoài mộ để yên ủi người chết.
Tuy nhiên việc cử hành lễ với tính cách
tôn giáo vẫn trổi vượt. Người ta tổ chức đọc kinh cầu nguyện ở nghĩa trang hay
đi thăm mộ người thân yêu đã qua đời và quét dọn, trang hoàng với nến và hoa.
Có nên cầu nguyện cho người chết hay
không, là một tranh luận lớn khiến chia cắt Kitô Giáo. Vì sự lạm dụng ơn xá
trong Giáo Hội thời ấy nên Luther đã tẩy chay quan niệm luyện tội. Tuy nhiên, đối
với chúng ta, cầu cho người thân yêu là một phương cách cắt bỏ sự chia lìa với
người chết.
Qua lời cầu nguyện, chúng ta cùng đứng với
những người thân yêu, dù còn sống hay đã ra đi trước chúng ta, để dâng lời cầu
xin lên Thiên Chúa.
“Chúng ta không thể coi luyện tội là một
nhà tù đầy lửa, cận kề với hỏa ngục – hoặc ngay cả ‘một thời gian ngắn của hỏa
ngục’.”
Thật phạm thượng khi nghĩ rằng đó là một
nơi chốn mà Thiên Chúa bủn xỉn đang bòn rút từng chút thân xác…
Thánh Catherine ở Genoa, vị huyền nhiệm
của thế kỷ 15, viết rằng ‘lửa’ luyện tội là tình yêu Thiên Chúa ‘nung nấu’
trong linh hồn đến nỗi, sau cùng, toàn thể linh hồn ấy bừng cháy lên. Ðó là sự
đau khổ của lòng khao khát muốn được xứng đáng với Ðấng được coi là đáng yêu
quý vô cùng, họ đau khổ vì sự mơ ước được kết hợp đã cầm chắc trong tay, nhưng
lại chưa được hưởng thật trọn vẹn.”
(Leonard Foley, O.F.M., Tin Chúa Giêsu).
Tác giả: Lm. Anmai,
C.Ss.R.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét