50 năm sau Công đồng Vatican II, đâu là những hoa trái của Tuần cầu nguyện cho sự hiệp nhất của các Kitô hữu? Bao nhiêu Giáo Hội tham gia vào đó và với tinh thần nào?
Hằng năm, Tuần lễ cầu nguyện cho sự hiệp nhất diễn ra từ 18-25/1. Trước ngày khai mạc Tuần lễ này, Zenit đã có cuộc trao đổi với ĐHY Kurt Koch, Chủ tịch Hội đồng Tòa Thánh thăng tiến sự hiệp nhất của các Kitô hữu.
Hội đồng của Tòa Thánh làm việc với Hội đồng đại kết các Giáo Hội (COE) để chuẩn bị Tuần nay mà chủ đề là: “Điều nào ĐỨC CHÚA đòi hỏi bạn: đó chính là thực thi công bình, quý yêu nhân nghĩa và khiêm nhường bước đi với Thiên Chúa của bạn” (Mk 6, 8), theo lời đề nghị của các Kitô hữu Ấn Độ.
ZENIT: Kính thưa Đức Hồng y, Tuần cầu nguyện cho sự hiệp nhất của các Kitô hữu đã hình thành như thế nào?
ĐHY KOCH: Nguồn gốc của Tuần cầu nguyện cho sự hiệp nhất của các Kitô hữu lên đến thế kỷ XIX. Đó là một sáng kiến đại kết của Giáo Hội Anh giáo mà Giáo Hội Công Giáo, dưới thời Đức Lê-ô XIII, đã chấp nhận theo. Rồi Tuần này đã trở thành một thực hành trong Giáo Hội Công Giáo. Ngày nay, đó là biến cố hằng năm quan trọng nhất cho phong trào đại kết, vì lời cầu nguyện cho sự hiệp nhất là nền tảng của mọi tinh thần đại kết. Sắc lệnh về đại kết của Công đồng Vatican II nói về một “tinh thần đại kết thiêng liêng” nằm ở trung tâm của mọi sự.
ZENIT: Có bao nhiêu Giáo Hội đáp lại lời kêu gọi này?
ĐHY KOCH: Sự chuẩn bị mà chúng ta lên khuôn được cùng nhau thực hiện với Hội đồng đại kết các Giáo Hội và tôi nghĩ rằng nhiều Giáo Hội và cộng đoàn Giáo Hội thực hiện việc cầu nguyện này, nhưng tôi không chắc tất cả các Giáo Hội làm điều đó.
ZENIT: Đề tài của năm nay là “bước đi cùng nhau”. Trên bình diện đại kết, đâu là kết quả to lớn nhất đạt được trong những năm qua?
ĐHY KOCH: Trong 50 năm, tức là, từ khi khai mạc Công đồng, những hoa trái gặt hái được là rất nhiều. Bây giờ chúng ta có 16 cuộc đối thoại cởi mở với nhiều Giáo Hội và các cộng đoàn Giáo Hội khác trên thế giới. Chúng ta đã có thể dệt nên một mạng lưới tình bằng hữu với các Giáo Hội và các cộng đoàn Giáo Hội khác nhau, mà không còn là kẻ thù nữa nhưng là nhìn nhận nhau như là anh chị em; và điều đó đặc biệt là trong phép Rửa tội là nền tảng thực sự của mọi sự.
ZENIT: Điều đó có đủ không?
ĐHY KOCH: Việc chấp nhận phép Rửa tội lẫn nhau là cơ sở cho mọi cuộc đối thoại đại kết. Rõ ràng sau 50 năm, chúng ta đã không thể đạt tới mục tiêu của đối thoại đại kết là sự hiệp nhất hữu hình của mọi Kitô hữu, của mọi Giáo Hội.
ZENIT: Phải chăng cũng có những điểm chung trong phụng tự?
ĐHY KOCH: Tôi nghĩ rằng, một mặt, có một sự khác biệt trong việc đối thoại đại kết với các Giáo Hội Chính Thông đông phương, và, mặt khác, với các Giáo Hội hình thành từ cuộc Cải Cách; vì với tất cả các Giáo Hội đông phương, chúng ta có một nền tảng chung rất nhiều trong đức tin, nhưng chúng ta có một nền văn hóa khác. Còn với các Giáo Hội hình thành từ cuộc Cải Cách, chúng ta không có cùng cộng đồng đức tin nhưng có cùng một nền văn hóa. Và sự khác biệt to lớn này có tầm quan trọng nhiều đối với các nội dung đối thoại.
ZENIT: Và đó là những gì đang diễn ra trong Phụng vụ…
ĐHY KOCH: Đối với chúng ta là người Công giáo, việc cầu nguyện với mọi Kitô hữu trên nền tảng của phép Rửa, với nhiều người Chính Thống giáo là điều khả thi. Tôi đã đến Constantinople nhân ngày lễ thánh Anrê và tôi luôn tham dự vào Phụng vụ, được các Thượng phụ đón tiếp nồng hậu. Trái lại, có những người Chính Thống giáo cho thấy ấn tượng là không muốn cầu nguyện với người Công giáo…
ZENIT: Về vấn đề tự do tôn giáo, ngày nay đang bị khước từ đối với nhiều Kitô hữu, đâu là thái độ đúng đắn phải có?
ĐHY KOCH: Tôi nghĩa rằng lời tuyên bố của Công đồng về tự do tôn giáo cho con người là rất quan trọng. Điều đó là sự dấn thân to lớn đối với các Giáo Hội của chúng ta, để đào sâu và bênh vực tự do tôn giáo cho mọi Kitô hữu ở tất cả các nước. Thách đố là rất lớn vì trên thế giới 80% các tín hữu bị bách hại vì niềm tin của mình là người Kitô hữu.
ZENIT: Và một số trong họ đã bị giết chết hay bị bỏ tù chung thân…
ĐHY KOCH: Chính theo nghĩa này mà Chân phước Gioan-Phaolô II đã nói về một “cuộc đối thoại đại kết của các vị tử vì đạo”. Đối với tôi, ý tưởng này là rất sâu sắc, vì tất cả các cộng đoàn Giáo Hội đều có các vị tử vì đạo của mình. Các thánh tử vì đạo – như Đức Gioan-Phaolô II đã nói – đã có “sự hiệp thông trọn vẹn” rồi, và chúng ta trên trái đất chúng ta vẫn chưa có sự hiệp thông trọn vẹn này… Như thế, cầu nguyện với các thánh tử vì đạo trên trời có thể giúp phát triển, trên trần gian, sự hiệp nhất và tinh thần đại kết này.
ZENIT: Một số quyết định của Giáo Hội Anh giáo, và chúng làm cho Anh giáo xa rời với Rôma, những quyết định này vẫn còn là một mối bận tâm?
ĐHY KOCH: Sự hiệp nhất mà chúng ta đang sống là một sự hiệp nhất trong đức tin, trong các Bí tích và các thừa tác vụ; và nếu Giáo Hội Anh giáo thay đổi tất cả trong thừa tác vụ của mình, thì điều đó cũng trở thành một thách đố cho chúng ta, vì sự phát triển trong cộng đồng thế giới của Anh giáo gây ra nhiều căng thẳng trong cộng đoàn địa phương. Điều đó cũng là một thách đố to lớn cho chúng ta. Chúng ta muốn và chúng ta phải giúp đỡ người Anh giáo tìm lại sự hiệp nhất của họ nhưng chỉ khi họ muốn sự giúp đỡ của chúng ta.
ZENIT: Sự tục hóa ở Châu Âu và những nơi khác là một chủ đề bận tâm khác cho mọi người. Làm thế nào các Giáo Hội Kitô có thể đáp lại những trào lưu đang muốn hủy bỏ hay xóa đi Thiên Chúa khỏi đời sống công cộng này?
ĐHY KOCH: Trước tiên, ở Châu Âu, các Kitô hữu phải xem xét trách nhiệm mà họ có về sự phát triển này, vì sau cuộc Cải Cách, chúng ta có ly giáo, chia rẽ, và sau sự chia rẽ, chúng ta đã có nhiều cuộc chiến tôn giáo. Và tôi có thể nói rằng những cuộc chiến và những chia rẽ này đã làm cho tôn giáo, ở Châu Âu, không còn là nền tảng của sự hiệp nhất trong xã hội nữa nhưng là nguồn cội của mọi xung đột. Đến nỗi xã hội hiện đại đã phải tìm thấy một nền tảng mới cho sự hiệp nhất trong xã hội độc lập với tôn giáo.
ZENIT: Những gì ĐHY nói ngày nay giải thích nhiều sự…
ĐHY KOCH: Do đó, mặt trái của tấm huy chương sẽ là Kitô giáo trợ giúp xã hội Châu Âu tìm lại được chiều kích tôn giáo và siêu việt của nó, nhưng để được điều đó nó phải tìm lại được sự hiệp nhất của nó. Một hoàn cảnh rất tục hóa như hoàn cảnh ở Châu Âu là một thách đố to lớn cho công cuộc đối thoại đại kết hôm nay, vì chỉ khi hình thành nên một tiếng nói chung – hiệp nhất các giá trị của mình – mà các Kitô hữu sẽ có thể giúp đỡ Châu Âu tái hội nhập các giá trị Kitô giáo cao cả vào lịch sử của mình.
ZENIT: Làm thế nào các Giáo Hội Kitô khác đã tiếp nhận quyết định của Công giáo cổ võ một cuộc Tân Phúc Âm Hóa?
ĐHY KOCH: Công cuộc Tân Phúc Âm Hóa cũng phải có một chiều kích đại kết, vì thật rõ ràng Chúa Giêsu, trong lời nguyện tư tế của Ngài, đã yêu cầu tất cả các môn đệ “phải hiệp nhất nên một, để thế gian tin”. Tính khả tín của việc loan báo Tin Mừng dựa trên sự hiệp nhất này của Giáo Hội. Tôi có nhiều đối tác đại kết hài lòng với sáng kiến này; nhưng vẫn còn một số người không bằng lòng. Điều quan trọng là khích lệ tất cả các đối tác này, để đào sâu thách đố của việc Tân Phúc Âm hóa này.
ZENIT: Đâu là những Giáo Hội nhiệt thành nhất?
ĐHY KOCH: Tôi phải nói rằng công cuộc đối thoại đại kết ngày nay đương đầu với một sự chia rẽ lớn lao đang trải qua các Giáo Hội. Một mặt, chúng ta có một cuộc đối thoại đại kết tự do giữa người Công giáo và những người Cải Cách. Và mặt khác, nhãn quan là đào sâu nền tảng của đức tin giữa các cộng đoàn Giáo Hội Phúc Âm và Công giáo. Trong nhóm thứ hai, công cuộc Tân Phúc Âm Hóa là một thách đố to lớn.
ZENIT: Đâu là những kế hoạch của Bộ của ĐHY?
ĐHY KOCH: Trước tiên, trong Năm Đức Tin này, thách đố của chúng ta sẽ là đào sâu nền tảng của đức tin trong cuộc đối thoại đại kết, vì đối thoại đại kết không phải là một vấn đề ngoại giao hay chính trị, nhưng là một vấn đề thuộc về đức tin. Chúng ta phải tìm lại một đức tin chung và lời tuyên xưng đức tin của các Tông đồ, chúng ta phải phát triển một mục tiêu đại kết chung. Rồi có vấn đề đào sâu tâm linh, và việc tìm kiếm những cội nguồn tâm linh của cuộc đối thoại đại kết, và tất cả công việc của chúng ta đang nhắm đến sự hiệp nhất này.
ZENIT: Sau hết, đâu phải là thái độ của người Công giáo đối với các Kitô hữu khác?
ĐHY KOCH: Tôi nhận thấy câu nói rất quan trọng của Chân phước Gioan-Phaolô II, nói rằng việc đối thoại đại kết không chỉ là một cuộc trao đổi các ý tưởng nhưng là “một sự trao đổi các ân huệ”. Trong truyền thống của mình, mỗi Giáo Hội có những kho tàng riêng biệt. Vì thế, chúng ta không phải sợ việc đối thoại đại kết, vì đó là một sự làm phong phú cho nhau. Cách cá nhân, kinh nghiệm về việc đối thoại đại kết đã làm cho tôi càng Công giáo nhiều hơn nữa. Vì tôi cũng thấy những điều lớn lao, những thuận lợi của Giáo Hội chúng ta. Nhất là món quà to lớn mà chúng ta đã lãnh nhận với quyền Giáo tông, với tối thượng quyền của Giám mục Rôma như là trung tâm của sự hiệp nhất của Giáo Hội chúng ta; và điều đó là một thuận lợi lớn lao.
ZENIT: Nói tóm lại, một tầm nhìn lớn…
ĐHY KOCH: Đức Giáo Tông Piô XII đã nói rằng công cuộc đối thoại đại kết là một ý tưởng của Chúa Thánh Thần. Đức Phaolô VI, Đức Gioan-Phaolô II, Đức Bênêđictô XVI, tất cả đều xác tín rằng công cuộc đối thoại đại kết là một món quà của Chúa Thánh Thần và chúng ta phải mở tâm hồn chúng ta cho món quà này; và hãy lắng nghe rõ những gì Chúa Thánh Thần muốn nói với chúng ta trong hoàn cảnh mà cuộc đối thoại đại kết của chúng đang sống hôm nay.
Tý Linh chuyển ngữ từ Zenit
Nguồn: xuanbichvietnam.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét