HÃY SÁM HỐI VÀ TIN MỪNG

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

NHẬT KÝ ĐỨC GIÊSU - KỲ I

















LỜI TÁC GIẢ:
1.Nhật kí Đức Giêsu chỉ là một thể cách nguyện ngẫm của tác giả. Đó là những khoảnh khắc tưởng nhớ về Đức Giêsu, Thầy Chí Thánh của mình. Đó cũng là những đứa con đi xa tưởng nhớ về người mẹ đang sống trong ngôi nhà than quen, với những sinh hoạt gần như không thay đổi. Mẹ đang giặt đồ…Mẹ đang nấu cơm…Mẹ đang đưa võng…Đứa con tưởng thế là đúng…,có thể không đúng…,nhưng thấy lòng ấm áp lạ thường!
2. Có những độc giả dồng tình, đồng cảm với tác giả mong muốn được chia sẻ…Nhật kí Đức Giêsu chỉ đến với những độc giả ấy, như đến với những người bạn than thương nhất. Mong rằng cả người viết lẫn người đọc đều trở thành bạn đồng môn ngồi xung quanh Đức Giêsu, Thầy Chí Thánh…,Thầy dễ thương lạ lung!
3.Tác giả Nhật kí Đức Giêsu luôn luôn chờ đợi, lắng nghe và tùng phục mọi giáo huấn của thẩm quyền Giáo Hội.

KÌ I.
Nazarét ngày…
Cha kính mến,
Hôm nay, ngày Sabát, bố mẹ con nghỉ việc, con sang nhà bà nội chơi.
Nội cưng con lắm, ôm con vào lòng, hôn lên trán con, cho con ăn mứt chà là và bánh mì kẹp thịt cừu nướng…Bỗng nội đổ quạu, dí ngón tay vào trán con:
- Mày thì cái gì cũng được: được người, được nết. Nhưng có cái tao không chịu, đó là con trai mà không giống bố được một giọt. Mẹ mày cũng vậy: dâu hiền ơi là hiền, nhưng vẫn là người đàn bà bạc phước. Đàn bà gì mà chỉ sanh được mỗi một đứa con, rồi bị Giavê thắt dạ lại. Còn bố mày nữa, vợ nói gì cũng nghe, muốn gì cũng chiều. Đàn ông gì mà hiền như cục đất.
- Nội ơi nội, con nói nội nghe nè!
- Cái thằng này khôn quá à! Đánh trống lảng hả? Bênh bố bênh mạ hả? Hiếu thảo dữ ta!
Thấy nội chưa hết giận, con câu cổ nội hôn chụt một cái, rồi ba chấn bốn cẳng chạy về nhà. Con nhảy lên đùi mẹ, ôm cổ mẹ và hôn chụt một cái. Con nép mình vào lòng mẹ, thương mẹ vô vàn. Sau một khoảnh khắc im lặng, con thỏ thẻ:
- Mẹ ơi mẹ! Hồi nãy nội nói xấu mẹ và nói xấu bố. Nội chê bố là hiền như cục đất, chê mẹ là người bạc phước.
- Ý Giavê mầu nhiệm lắm con ạ, nội con chẳng hiểu được đâu. Tính nội con vẫn thế đấy: thương thì thương, mà giận thì giận. Giận đấy mà thương cũng đấy.
Giêsu
Con yêu của Cha


Nazarét ngày…
Cha kính mến,
Đêm hôm qua con xin phép bố sang ngủ bên giường mẹ. Bố ừ, con rúc đầu vào nách mẹ.
- Mẹ ơi mẹ!
- Gì con?
- Tại sao nội vừa thương vừa ghét con?
- Nội đâu có ghét con bao giờ đâu?
- Hôm qua nội đang nựng con, bỗng dưng đổ quạu, nội dí tay vào trán con. Nội chê con là con trai mà không giống bố được lấy một giọt. Ừ mà sao con không giống bố tí nào mẹ nhỉ? Mấy đứa bạn của con đứa nào cũng giống bố hết. Thằng Giacôbê mũi khoằm như mũi bố, Thằng Giuđa môi dề như môi bố…Còn con thì chỉ giống mẹ, mẹ nhỉ.
Mẹ thở dài não ruột.
- Thì mẹ cũng đã nói với con rồi mà. Ý Giavê mầu nhiệm lắm. Chỉ có bố và mẹ hiểu được thôi. À quên, dì Êlizabét cũng biết nữa.
- Chuyện gì vậy mẹ?
- Ngủ đi con!
- Con không buồn ngủ. Con muốn nghe mẹ kể chuyện cơ.
Mẹ ôm con vào lòng, vuốt ve từng lọn tóc. Giọng mẹ tha thiết. Hơi mẹ phả ấm trên đầu. Và…
- Hồi mẹ còn bé, mẹ chỉ muốn ở vậy suốt đời để dễ bề cầu nguyện với Giavê. Bà ngoại sắm dây chuyền và hoa tai, mẹ cất đi hết chẳng đeo bao giờ…Thế rồi ông ngoại nhận đám nói của bố con. Mẹ chẳng muốn tí nào, nhưng mẹ không dám phản đối, vì con cái chẳng có quyền gì trong vấn đề hôn nhân. Mẹ biết rằng Giavê muốn gì thì nên thế ấy…Thế rồi hôm ấy cả nhà đi vắng, chỉ có mẹ ở nhà. Một người lạ tự xưng là sứ thần Gabrien đến báo tin là mẹ sẽ thụ thai Đấng Mêsia. Mẹ có thai từ hôm ấy. Mẹ xin phép ông ngoại vào miền nam để thăm dì Êlizabét. Mẹ kể chuyện này cho dì nghe. Dì hiểu ngay. Mẹ và dì ôm nhau khóc nức nở. Dì bảo con của dì ở trong bụng cũng biết. Nó chòi đạp trong bụng như nhảy mừng vậy. Mẹ ở với gì suốt ba tháng trời. Trong đời mẹ chưa bao giờ mẹ được sung sướng như thế. Hai chị em nói chuyện về Hồng Ân của Đức Chúa suốt ngày. Dì bảo con của dì cũng do Hồng Ân Đức Chúa, cũng do sứ thần Gabrien báo cho biết trước. Khi mẹ về, bố con thấy mẹ có thai, thì buồn thất vọng. Bố con tính thôi không cưới mẹ nữa. Nhưng sau này, bố con hiểu, bố con lại vui và rước mê về. bố con và mẹ chỉ lo cho con, và cùng nhau nhắc nhở về Hồng Ân của Chúa. Bố và mẹ không biết rồi sau này con sẽ ra thế nào? Chỉ một mình Đức Chúa biết. Con nhớ lắng nghe tiếng gọi của Người…Mẹ nói, con hiểu không?
- Con hiểu, con vẫn gọi Đức Chúa là Cha của con mà.
- Con hiểu. Nhưng nội con hiểu sao được. Vì thế thấy con ngoan thì nội thương, nhưng lâu lâu lại giận, vì thấy con không giống bố. Nội có ý nghi ngờ mẹ, nhưng mẹ hết lòng chiều nội nên nội không nỡ tâm ở ác với mẹ. Nội giận bố con, vì bố con không chịu có con như người ta. Đức Chúa muốn sao thì nên vậy, bố con vẫn nói thế. Bố con đối xử với mẹ như bát nước đầy. Bố con chẳng từ chối mẹ điều gì. Bố con cũng là một hồng ân Đức Chúa ban cho mẹ. Mẹ cứ tôn vinh Đức Chúa mãi về điều đó…Con ngủ chưa?
- Con vẫn nghe mẹ nói. Mẹ nói đến sáng cũng được.
- Thôi, ngủ đi con.
Con ngủ khò một giấc cho tới sáng.
Giêsu
Con yêu của Cha

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | JCPenney Coupons