DẪN NHẬP
TRÍCH THƯ CỦA BÀ LUISA
PICCARRETTA
“Đây, cuối cùng con xin
trình lên cha bản tài liệu 24 Giờ Khổ Nạn của Chúa Giêsu Kitô, tất cả xin vì
vinh quang Chúa. Con cũng kèm thêm một trang nhỏ, ghi lại những hiệu quả và những
lời hứa tuyệt đẹp Chúa Giêsu dành cho những ai suy niệm 24 Giờ Khổ Nạn này.
“Con tin rằng, nếu người
suy niệm những Giờ này là một tội nhân, thì họ sẽ được hoán cải; nếu là kẻ bất
toàn, thì sẽ nên hoàn thiện; nếu là người bị cám dỗ, thì sẽ được chiến thắng; nếu
là tâm hồn đau khổ, thì sẽ tìm thấy sức mạnh, thần dược và an ủi trong những Giờ
này; nếu là linh hồn yếu đuối tầm thường, thì sẽ gặp được một tấm gương thiêng
liêng để không ngừng tự soi hầu sửa mình và nên giống Chúa Giêsu, mô phạm của
chúng ta.
“Chúa Giêsu thỏa nguyện
với việc suy niệm những Giờ này đến độ Người ước mong phải có ít là một bản để
các linh hồn cầu nguyện cho các thành phố hoặc thị trấn; bởi vì trong việc đền
tạ này, Chúa Giêsu nhận ra tiếng nói và những lời cầu của Người được lặp lại,
đó là những lời Người đã dâng lên Chúa Cha suốt hai mươi bốn giờ trong cuộc Khổ
Nạn đau thương. Giả như thị trấn hoặc thành phố nào cũng có ít là một vài linh
hồn thực hiện việc sùng kính này, thì con thấy phép Công Thẳng được nguôi
ngoai, đoán phạt của Thiên Chúa sẽ ngưng lại phần nào, và có thể nói là ngưng hẳn
trong thời buổi ảm đạm đầy thống khổ và đẫm máu này.
BÀ LUISA PICCARRETTA |
“Vì thế, con xin thưa với
cha, mục đích của tài liệu 24 Giờ Khổ Nạn không phải là tường thuật tỉ mỉ về cuộc
Thương Khó, bởi đã có nhiều sách vở bàn về đề tài thánh thiện này, và có lẽ
cũng chẳng cần thêm một tài liệu nào nữa; nhưng mục đích ở đây là ĐỀN TẠ, liên
kết cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu với những xúc phạm muôn hình nghìn trạng, và
cùng với Chúa, thực hiện việc ĐỀN TẠ tương xứng, đền bồi những gì mọi thụ tạo mắc
nợ với Người. Trong một số Giờ, tức là một số đoạn, chúng ta ngợi khen; trong một
số khác, chúng ta thương cảm; trong một số khác nữa, chúng ta ca tụng; có chỗ,
chúng ta an ủi Chúa Giêsu đau khổ; có chỗ, chúng ta đền tạ Người; và chỗ khác,
chúng ta khẩn nài, cầu nguyện và xin ơn.”
VỀ VIỆC SUY NIỆM 24 GIỜ
KHỔ NẠN
A: Quyển 11
Ngày 15 tháng 6 năm 1916
… Thế là tôi lưu lại suốt
đêm với Chúa Giêsu trong Thánh Ý của Người. Sau đó, tôi nghiệm thấy Đức Nữ
Vương Hiền Mẫu ở cạnh tôi, và Mẹ phán, “Hỡi ái nữ của Mẹ, con hãy cầu nguyện.”
Tôi thưa, “Mẹ ơi, xin Mẹ
cùng cầu nguyện với con vì con không biết cầu nguyện một mình.”
Và Mẹ đáp, “Lời cầu nguyện
thần thế nhất đối với Trái Tim của Con Mẹ và làm cho Người được an ủi nhất là
thụ tạo hãy mặc lấy tất cả những gì chính Người đã làm và đã chịu, như một ân
ban dành trọn vẹn cho họ. Vì vậy, hỡi ái nữ của Mẹ, con hãy đội mão gai Chúa
Giêsu lên đầu con. Hãy để nước mắt Người lã chã nơi mắt con. Hãy thấm nỗi đắng
cay của Người cho đầy lưỡi con. Hãy lấy Máu Thánh mà tưới gội linh hồn con. Hãy
dùng những thương tích của Người mà điểm trang cho con. Hãy lấy những chiếc
đinh của Người mà đóng vào tay chân con, và, như một Đức Kitô đệ thứ, con hãy đến
trình diện trước Thánh Nhan Uy Linh của Người. Cảnh tượng ấy sẽ khiến Chúa xúc
động đến độ không thể khước từ bất cứ điều gì với linh hồn đã điểm trang bằng
chính những trang phục của Người. Nhưng thương ôi, các thụ tạo hầu như không biết
tận dụng những tặng ân Con Mẹ đã ban cho họ!
Đây là lời cầu nguyện của
Mẹ trên địa cầu và cũng là lời nguyện cầu của Mẹ trên thiên quốc.”
B: Quyển 11
Ngày 10 tháng 4 năm 1913
Sáng nay, Chúa Giêsu khả
ái của tôi lại đến, Người ấp ủ trái tim tôi và phán, “Ái nữ của Cha, người nào
thường xuyên suy niệm cuộc Khổ Nạn của Cha sẽ tạo nên một nguồn mạch trong tâm
hồn họ. Người ấy càng suy niệm, thì nguồn mạch kia càng trào tràn. Và bởi vì những
dòng nước phát sinh ấy là thứ nước dùng chung cho mọi người; nên nguồn mạch cuộc
Khổ Nạn của Cha được tạo thành nơi tâm hồn ấy sẽ mưu ích cho đương sự, đem lại
vinh hiển cho Cha và lợi ích cho các thụ tạo.”
Và tôi thưa, “Lạy Chúa
Nhân Lành, xin cho con biết Chúa sẽ ban ơn gì cho những người suy niệm 24 Giờ
Khổ Nạn mà Chúa đã dạy con?”
Chúa đáp, “Này ái nữ của
Cha, Cha không coi việc suy niệm những Giờ ấy là việc của họ, nhưng là việc của
Cha; và Cha sẽ lấy công trạng mà Cha đã lập được khi chịu đau thương trong cuộc
Khổ Nạn mà ban cho họ, như vậy, Cha sẽ làm cho việc ấy mang lại những hiệu quả
tương tự, tùy tình trạng của các linh hồn ấy. Cha sẽ thực hiện điều này trên trần
gian, và Cha không thể ban hơn được nữa. Trên thiên đàng, Cha sẽ cho các linh hồn
ấy ở trước nhan Cha, Cha sẽ phóng cho họ những tên lửa tình yêu và hoan lạc bằng
với số lần họ đã suy niệm 24 Giờ Khổ Nạn của Cha; và họ cũng sẽ phóng vào Cha
những tên lửa tình yêu. Điều này làm cho tất cả các phúc nhân ngây ngất thỏa
thuê!”
C: Quyển 11
Ngày 6 tháng 9 năm 1913
Tôi đang miên man nghĩ về
24 Giờ Khổ Nạn và sự thể việc sùng kính này chưa được ban ân xá, thành ra những
người suy niệm không được hưởng gì cả, trong khi nhiều bản kinh khác lại đầy dẫy
những ân xá. Đang khi tôi suy nghĩ như vậy, Chúa Giêsu khả ái, vô cùng dịu hiền,
phán bảo tôi, “Này ái nữ của Cha, với những bản kinh có ân xá, người ta được hưởng
một ơn gì đó; trong khi 24 Giờ Khổ Nạn là lời cầu nguyện, là việc đền bồi, và
là trọn vẹn Tình Yêu của Cha, xuất phát từ thẳm cung Trái Tim Cha. Có lẽ con
quên rằng Cha đã nhiều lần kết hợp với con để suy niệm những Giờ ấy, và Cha đã
đổi đoán phạt thành ra ân sủng cho khắp trần gian phải không? Quả thật, sự thỏa
nguyện của Cha lớn lao đến độ, thay vì ban một ân xá, Cha sẽ vốc dư đầy Tình
Yêu, tràn trề báu tàng cao quí, để tặng ban cho các linh hồn. Và như vậy, nơi
nào có những việc làm vì tình yêu tinh ròng, nơi ấy Tình Yêu Cha sẽ trào đổ; việc
các thụ tạo hỗ trợ và mở lối cho Tình Yêu của Đấng Tạo Hóa không phải là việc tầm
thường.”
D: Quyển 11
Tháng 10 năm 1914
Tôi đang ghi chép 24 Giờ
Khổ Nạn và thầm nhủ trong lòng, “Viết ra 24 Giờ Khổ Nạn hồng phúc này đòi biết
bao hy sinh, nhất là trong khi viết, nội tâm còn thực hiện những tác động với
Chúa Giêsu nữa! Không biết Người sẽ thưởng công gì cho mình đây?”
Và Chúa Giêsu đã cho tôi
nghe lời êm ái của Người, “Này ái nữ của Cha, để thưởng công cho con vì đã viết
24 Giờ Khổ Nạn, thì cứ mỗi từ con viết ra, Cha sẽ thưởng cho con một linh hồn,
một nụ hôn.”
Tôi thưa lại, “Ôi Tình
Yêu của con, đó là phần riêng cho con; thế còn những người khác cũng làm việc
này thì Chúa sẽ thưởng gì cho họ?”
Chúa đáp, “Cứ mỗi từ họ
đọc, Cha cũng sẽ thưởng cho một linh hồn nếu như họ cùng đọc với Cha và theo Ý
Cha. 24 Giờ Khổ Nạn sẽ sinh hiệu quả nhiều ít tùy vào mức độ linh hồn kết hợp với
Cha. Khi làm việc ấy theo Ý Cha, thụ tạo sẽ ẩn mình trong Ý Cha, và nếu như ở
đó có Thánh Ý Cha hoạt động, thì Cha sẽ hoàn thành tất cả những điều thiện hảo
như Cha muốn, cho dù chỉ có vỏn vẹn một từ. Cứ mỗi lần họ làm việc sùng kính
này, thì Cha sẽ thực hiện điều ấy.”
Một lần khác, tôi than
khóc với Chúa Giêsu vì 24 Giờ Khổ Nạn được viết ra với biết bao hy sinh khó nhọc,
thế nhưng chẳng mấy người chịu đọc.
Và Chúa đáp, “Này ái nữ
của Cha, con đừng khóc lóc. Cho dù chỉ được một người mà thôi, con cũng nên vui
mừng mới phải. Giả sử chỉ có một linh hồn được cứu độ, chẳng lẽ Cha lại không
cam chịu tất cả cuộc Khổ Nạn hay sao? Phần con cũng vậy. Không bao giờ được
phép bỏ qua điều thiện chỉ vì có một vài người tận dụng được điều ấy. Khốn cho
kẻ nào không biết tận dụng. Cũng như cuộc Khổ Nạn giúp Nhân Tính của Cha sắm được
công trạng có khả năng cứu độ mọi người, thế nhưng đâu phải ai ai cũng được cứu
độ; bởi Ý của Cha là cứu độ mọi người; và Cha đã sắm công trạng theo ý Cha, chứ
không phải theo mức độ lợi ích mà các thụ tạo sẽ tận dụng được, cho nên con
cũng hãy làm như vậy. Khi thi ân cho mọi người, ý muốn của con kết hợp với Ý của
Cha đến đâu, thì con sẽ được thưởng công đến đó. Khốn cho kẻ nào không tận dụng
khi có thể.
Những Giờ này rất có giá
trị vì tái diễn những gì Cha thực hiện trong cuộc sống trần thế và duy trì
trong Nhiệm Tích Cực Thánh của Cha. Khi nghe 24 Giờ Khổ Nạn, Cha nhận ra tiếng
nói và những lời cầu của chính Cha. Cha nhìn thấy nơi linh hồn ấy ý muốn của
Cha, ước mong điều thiện cho mọi người và muốn đền bồi cho tất cả, và Cha vào sống
trong linh hồn ấy để có thể làm những việc họ làm. Ôi, dù cho mỗi tỉnh thành chỉ
có một người suy niệm 24 Giờ Khổ Nạn đi nữa, thì Cha cũng hài lòng! Cha cảm thấy
mình đang sống ở tỉnh thành ấy, và phép Công Thẳng của Cha, hiện đang bị khinh
mạn dể duôi, cũng được nguôi ngoai phần nào.”
Tôi xin kể thêm, một
hôm, khi tôi đang suy niệm Giờ Mẹ Thiên Đàng mai táng Chúa Giêsu, tôi theo sát
Mẹ để được ở bên cạnh và cảm thông với Mẹ trong cảnh ly biệt sầu thảm. Tôi
không thường xuyên suy niệm Giờ này, chỉ thỉnh thoảng mà thôi. Bấy giờ, tôi
phân vân không biết có nên làm hay không. Và Chúa Giêsu đáng mến đã phán bảo
như thể nài van: “Ái nữ của Cha, Cha không muốn con bỏ qua việc này. Con hãy vì
yêu Cha mà làm Giờ này để tôn vinh Mẹ Cha. Con hãy biết rằng mỗi lần con thực
hiện việc này thì Mẹ Cha cảm thấy như thể đích thân Mẹ còn trên trần gian, và sống
lại cuộc đời của Mẹ. Do đó, Mẹ tiếp nhận vinh hiển và tình yêu mà Mẹ đã hiến
dâng cho Cha khi còn tại thế. Cha cũng cảm thấy Mẹ như đang sống trên trần
gian, với tình ân cần từ mẫu, lòng mến yêu và tất cả vinh quang Mẹ đã dành cho
Cha. Vì thế, Cha cũng sẽ coi con như một người Mẹ.”
Bởi đó, khi được Chúa ấp
ủ, tôi nghe Người thầm thĩ, “Mẹ của Con, mẹ của Con.” Và Chúa đã tỏ cho tôi biết
những gì Hiền Mẫu Maria đã thực hiện và đã chịu trong Giờ này. Tôi theo sát Mẹ,
và nhờ sự phù trợ của ân sủng, kể từ đó, tôi chẳng bao giờ bỏ qua Giờ này nữa.
E: Quyển 11
Ngày 4 tháng 11 năm 1914
Tôi đang suy niệm 24 Giờ
Khổ Nạn, và Chúa Giêsu, rất hài lòng, phán bảo tôi, “Này ái nữ của Cha, giả như
con biết Cha sung sướng chừng nào thấy khi con suy đi niệm lại 24 Giờ Khổ Nạn của
Cha, thì con sẽ cảm thấy hạnh phúc. Quả thật, các thánh cũng đã suy niệm cuộc
Khổ Nạn của Cha và đã hiểu biết Cha đau khổ thế nào. Các ngài đã rơi lệ đau đớn
như nát tan vì thương cảm những thống khổ của Cha, nhưng các ngài không biết
làm theo cách liên lỉ và lặp đi lặp lại, cũng không theo trình tự như thế này.
Vì vậy, có thể nói con
chính là người đầu tiên mang lại niềm vui sướng lớn lao và đặc biệt này cho
Cha, từng giờ, con làm tan hòa trong con Sự Sống và những đau khổ Cha đã chịu.
Và từng giờ, Cha bị thúc ép phải ban lương thực ấy cho con; và Cha dùng lương
thực ấy với con; Cha cùng thực hiện với con việc con đang làm. Con nên biết rằng
Cha sẽ ban tràn ngập ánh sáng và ân sủng mới cho con; kể cả sau khi con lìa đời,
cứ mỗi lần các linh hồn trên trần gian suy niệm 24 Giờ Khổ Nạn của Cha, thì
trên thiên quốc, Cha sẽ ban ánh sáng và vinh quang mới cho con.”
F: Quyển 11
Ngày 6 tháng 11 năm 1914
Tôi tiếp tục suy niệm 24
Giờ Khổ Nạn như thường lệ, và Chúa Giêsu khả ái phán với tôi, “Này ái nữ của
Cha, trần gian vẫn không ngừng khơi lại cuộc Khổ Nạn của Cha. Cha bao bọc trong
ngoài mọi thụ tạo bằng ưu phẩm Vô Cùng của Cha, và vì sự tiếp xúc ấy, Cha đành
chịu đinh sắt, gai nhọn, đòn vọt, khinh mạn, phỉ nhổ và tất cả những gì như Cha
đã chịu trong cuộc Khổ Nạn khi xưa, và còn hơn thế nữa. Giờ đây, hễ ai suy niệm
24 Giờ Khổ Nạn của Cha, thì nhờ tiếp xúc với họ, Cha cảm thấy đinh sắt được nhổ
ra, gai nhọn bị gẫy sạch, thương tích được xoa dịu và phỉ nhổ được lau khô. Cha
cảm thấy điều ác người ta làm cho Cha biến thành điều thiện. Việc tiếp xúc với
họ không gây hại, nhưng tạo phúc cho Cha, và Cha càng tựa vào họ luôn mãi.”
Thế rồi, sau khi trở lại,
Chúa Giêsu khả ái cùng làm 24 Giờ Khổ Nạn với tôi. Ngài phán, “Này ái nữ của
Cha, con hãy biết, khi suy niệm những Giờ này, linh hồn nhận lấy các tâm tình của
Cha và biến thành của họ; họ nhận những đền bồi, những lời cầu, những khát
khao, những cảm tình, kể cả những tâm tư sâu thẳm nhất của Cha và làm nên của họ.
Và khi đã vươn lên giữa Trời và đất, trong tư cách một người đồng công cứu chuộc,
họ thực hiện nhiệm vụ của chính Cha, cùng với Cha thưa lên lời, ‘Ecce ego,
mitte’ (này con đây, xin hãy sai con). Con muốn đền tạ Cha thay cho mọi người,
đền đáp Cha thay cho mọi người và khẩn xin ơn lành cho mọi người.”
G: Quyển 11
Ngày 13 tháng 10 năm
1916
Tôi đang suy niệm 24 Giờ
Khổ Nạn thì Chúa Giêsu phán dạy, “Này ái nữ của Cha, trong cuộc đời dương thế của
Cha, hàng ngàn hàng vạn thiên thần hằng chầu chực bên Nhân Tính của Cha và thu
nhận tất cả những gì Cha đã thực hiện: những công việc, những lời nói, kể cả những
ánh mắt, những khổ đau, những giọt Máu, tóm lại là tất cả những gì của Cha. Đó
là những thiên thần được đặc cử làm Bản Mệnh của Cha để tôn vinh và vâng theo mọi
chỉ thị của Cha. Các ngài từ thiên đàng lên xuống thường xuyên để đem những việc
làm của Cha mà dâng cho Chúa Cha.
“Giờ đây, các thiên thần
ấy lại có một sứ vụ đặc biệt: khi linh hồn nào suy niệm Đời Sống, cuộc Khổ Nạn
và những lời cầu của Cha, thì các ngài lại vây quanh linh hồn ấy, tiếp nhận lời
nói, câu kinh, nước mắt, hy tế và sự cảm thương mà linh hồn ấy dành cho Cha.
Các ngài liên kết các việc ấy với các việc của Cha rồi dâng tiến trước Thánh
Nhan Cha để Cha lại được vinh quang trong chính đời sống của Cha. Các thiên thần
vui sướng đến độ kính cẩn đón đợi để được nghe những lời của linh hồn ấy và
nguyện cầu với linh hồn ấy. Bởi đó, khi suy niệm những Giờ này, linh hồn phải
chú tâm và cung kính, vì có các thiên thần đang bay lượn chung quanh môi miệng
của họ để lặp lại những lời linh hồn ấy thốt ra.”
Sau đó, Chúa còn nói tiếp,
“Những Giờ này là những hớp nước ngọt ngào các linh hồn dâng lên để đền bồi vô
vàn đắng đót mà các thụ tạo đã gây ra cho Cha; nhưng sự ngọt ngào này chẳng là
gì nếu sánh với nông nỗi đắng cay mà Cha phải chịu. Bởi vậy, con hãy truyền bá,
hãy truyền bá hơn nữa!”
H: Quyển 11
Ngày 11 tháng 12 năm
1916
Tôi đau đớn vì thiếu vắng
Chúa Giêsu dịu hiền; và giữa lúc tôi quằn quại thế này, giả như Chúa có đến, chắc
tôi càng đớn đau hơn nữa khi thấy Người còn đau khổ hơn tôi. Chúa vẫn chưa
khuây khỏa bởi các thụ tạo cứ bức bách Người, để rồi tự chuốc lấy đoán phạt.
Nhưng trong khi đoán phạt, Chúa vẫn thương cho số phận nhân loại; Người ẩn mình
trong trái tim như không muốn nhìn thấy những gì nhân loại phải chịu. Dường như
nhân loại không thể qua được, huống nữa thời buổi tang thương này hình như chỉ
mới khởi đầu mà thôi.
Bởi vậy, khi thấy tôi buồn
bã cho số phận gian truân và buồn thảm của tôi vì thường xuyên vắng Người, Chúa
Giêsu dịu hiền đã đến, choàng tay quanh cổ tôi và phán bảo, “Này ái nữ của Cha,
những khổ đau của Cha đã ứ đầy. Con đừng làm tăng thêm bằng nỗi phiền sầu như
thế. Cha không cầu mong ở con điều đó. Ngược lại, Cha muốn con hãy nhận lấy những
khổ đau, những lời nguyện và tất cả những việc của Cha mà làm thành của con, để
Cha có thể tìm được bản thân thứ hai của Cha ở nơi con. Lúc này, Cha khát khao
được thỏa nguyện, và chỉ những ai biến Cha thành của họ mới có thể dâng cho Cha
niềm thỏa nguyện ấy. Đó cũng là những gì Chúa Cha đã gặp được ở Cha: vinh
quang, sự toại nguyện, tình yêu, niềm thỏa mãn trọn vẹn và hoàn hảo, mưu ích
cho mọi người. Cha muốn gặp được nơi các linh hồn này, cũng như nhiều linh hồn
khác, những Giêsu thứ hai, những người qui hướng tất cả về cho Cha. CON PHẢI LẶP
LẠI NHỮNG Ý NGUYỆN ẤY TRONG TỪNG GIỜ KHỔ NẠN, trong từng hành động, trong tất cả
những gì con làm; và, nếu như Cha không tìm được những thỏa nguyện của mình,
thì thế giới này kể như đã tận số! Những đoán phạt sẽ trút xuống như thác đổ.
Ôi, ái nữ của Cha! Ôi, ái nữ của Cha!”
I: Quyển 12
Ngày 16 tháng 5 năm 1917
… Bấy giờ, tôi xuất thần
và thấy mình ở giữa rất đông các linh hồn. Hình như đó là các thánh nhân và những
linh hồn luyện ngục. Các ngài trò chuyện với tôi và gọi tên một người mới qua đời
chưa bao lâu mà tôi quen biết. Các ngài cho biết, “Có thể nói ông ấy cảm thấy hạnh
phúc vì không thấy một linh hồn nào mang dấu hiệu 24 Giờ Khổ Nạn mà không được
những Giờ ấy đồng hành và trợ giúp để được ở một nơi an toàn khi vào luyện ngục.
Cũng không một linh hồn nào lên thiên đàng mà không được 24 Giờ Khổ Nạn đồng
hành. Những Giờ ấy làm sương mát từ thiên đàng liên tục mưa xuống trần gian,
luyện ngục và ngay cả trên thiên đàng nữa.
Khi nghe như vậy, tôi tự
nhủ: Chắc hẳn Chúa Giêsu yêu dấu của tôi đã giữ lời hứa, theo đó, cứ mỗi từ
trong 24 Giờ Khổ Nạn, Người sẽ cứu một linh hồn – thành ra không một linh hồn
nào biết tận dụng những Giờ này mà không được cứu độ.
Sau đó, tôi tỉnh lại; và
đến khi được gặp Chúa Giêsu dịu hiền, tôi hỏi Người điều đó có thực hay không.
Chúa đáp, “24 Giờ Khổ Nạn là trật tự của vũ trụ, làm cho thiên giới và địa giới
hòa hợp với nhau, và giữ Cha khỏi lìa bỏ thế gian. Cha thông ban cho mọi người
Bửu Huyết, những thương tích, Tình Yêu và tất cả những gì Cha đã thực hiện để cứu
họ. Khi các linh hồn suy niệm 24 Giờ Khổ Nạn, Cha cảm thấy Bửu Huyết của Cha,
những thương tích của Cha, những ước nguyện cứu độ các linh hồn của Cha lại sống
lại. Và khi Cha cảm thấy cuộc sống của Cha sống lại, thì hỏi thử, với những Giờ
này, có gì tốt lành mà các thụ tạo không thể đạt được? Tại sao con hoài nghi điều
đó? Việc ấy không còn là của con, nhưng là của Cha. Con chỉ là một dụng cụ yếu
hèn, hạn hẹp mà thôi.”
J: Quyển 12
Ngày 12 tháng 7 năm 1918
Trong tâm trạng lo lắng
và áy náy, tôi cầu nguyện cho một linh hồn sắp sửa từ trần; Chúa Giêsu khả ái đến,
phán bảo tôi, “Này ái nữ của Cha, tại sao con lo lắng? Con không biết rằng cứ mỗi
từ, mỗi ý, mỗi tâm tình, mỗi việc đền tạ và tưởng niệm những khổ đau của Cha,
thì có rất nhiều tương thông như một dòng điện truyền qua giữa Cha và linh hồn;
và do đó, linh hồn sẽ được tô điểm bằng vẻ đẹp muôn hình nghìn trạng hay sao?
Các linh hồn suy niệm 24 Giờ Khổ Nạn sẽ được Cha đón nhận như một người con của
cuộc Khổ Nạn, được Cha mặc cho Bửu Huyết và trang điểm bằng những thương tích của
Cha. Bông hoa ấy đã mọc lên nơi tâm hồn con, Cha chúc lành và nhận nó làm của
riêng Cha, như một bông hoa được sủng ái.”
Trong khi Chúa đang phán
những lời ấy, một bông hoa từ trái tim tôi trổ ra rồi bay vút về với Chúa
Giêsu.
§ Matthias M. Ngọc Đính,
CMC Chuyển Ngữ
tinmung.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét